Nửa đêm nhìn thấy một người phụ nữ viết văn, kể một câu chuyện đời sống có xen lẫn những câu nhắc đến bạn trai hiện tại: một cái tên nguyên vẹn, không viết tắt chữ đầu, không ‘mượn’ một cái tên khác kiểu ám chỉ, chỉ bằng giọng văn hết sức bình thường như khi chị ta nhắc đến em trai. Tôi chợt nhớ hình như có gì đó thay đổi, vừa vặn hơn, an toàn hơn (?) đủ để người phụ nữ khi yêu có thể tự do thoải mái viết trọn vẹn chữ cái của người bên cạnh mình.

Nếu như trong cuộc đời, có thể gặp được một người đàn ông khiến mình đủ dũng cảm, tự tin, một cách rất đời thường để mỗi lần nhắc đến đều có thể dõng dạc gọi rõ ràng tên gọi mà không cần viết tắt hay thêm thắt.

Thì cũng có thể được xem là kì tích. Nhỉ?

Kì tích chính là một câu chuyện đáng-được-bàn-đến.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *